Con cư trú trong bầu trời không
quê hương như dưới cái phễu khổng
lồ úp xuống-chới với ngộp thở
và giãy dụa Gió thổi hoài núi.
Đá cũng thành hang…. ngày nào cũng
là ngày mới ngày nào cũng là
ngày xa xưa trái thông xanh đã
đổi màu con Cánh Cam đã bò
Xa tuổi thơ con cứ muốn bước
sang ngày khác và ngày khác nữa
và những ngày sau nữa để xem
có gì khác lạ trong cái ngày
Hôm sau ấy Gió thổi hoài đá
tảng cũng thành mây… và con chỉ
là cơn gió luồn qua hết hang
động này đến hang động khác và
Chỉ biết thì thầm với những hang
thạch nhũ cô đơn mà thánh thoát
qua những giọt nước quanh năm này
năm khác… đôi khi hang thạch nhũ
Cũng ngạc nhiên nhìn con-sao cứ
bình thản-bình thản đến vô cùng
và con vẫn bình thản như chưa
bao giờ bình thản đến vậy như
Vậy con có phải là ông già
vô tâm như ngày xưa còn bé
Ba vẫn thường nói con là thằng
vô tâm… Gió thổi hoài núi đá
Cũng thành hang Gió thổi hoài đá
tảng cũng thành mây…chỉ tội cho
hang thạch nhũ và có ai tội
dùm tôi …
Lần giỗ Ba năm thứ 45
Sài Gòn tháng 12/2010
Filed under: 04. Thơ, Đoàn Minh Hải | Leave a comment »