vai bầm nát ruột chiều sâu
buồn len theo tóc thấm đầu người thơ
bao nhiêu năm mỏi mong chờ
vàng xưa chua xót bây giờ gió đông
thương thân thiếu phụ cô phòng
ngồi đan nối tiếc rối dòng thời gian
xương gầy thân xác khô khan
nẻo về xa lắc bẽ bàng tình xưa
thuyền trôi hoang nắng cùng mưa
áo màu bạc thếch mấy mùa thiên di
mịt mùng kẻ ở người đi
bao nhiêu năm hỏi còn gì ? – niềm đau
ngồi hong nỗi nhớ trên đầu
hát ru thiên hạ nửa màu tóc tiêu
về thôi gom hết nắng chiều
trải tình lên giấy khóc Kiều mười lăm …
Filed under: 01. Tác giả, 04. Thơ, Ngã Du Tử | Leave a comment »